Chùm thơ mới của Trần Hữu Truyện, TP HCM và Tứ Đức, Hà Nội,
NGÀN NĂM VĂN HIẾN
Vua Lý dời đô nước Việt ta
Ngàn năm văn hiến rạng sơn hà
Hổ quỳ đắc địa thành Hà Nội
Rồng cuộn thiên thời cảnh Đại La
Phố cổ ngăn thù danh nổi khắp
Hồ xưa Hoàn Kiếm tiếng vang xa
Nhớ công hạn mã bao anh kiệt
Diệt giặc trừ gian cứu nước nhà.
Trần Hữu Truyện –
bút danh Trung Lương
LỜI RU CỦA MẸ
Lời Người nặng trĩu khúc ca dao
Vọng mãi đêm khuya tỏa ngọt ngào
Giục bước chân đi lòng rạo rực
Dồn đường mắt hướng dạ xôn xao
Như làn nắng ấm sao tha thiết
Tựa giọt sương mai thoáng dạt dào
Những lúc thăng trầm mơ nhớ lại
Trăng vàng dát bạc sáng trời cao.
VỀ CHỐN ẤY ĐI EM
Trời hồng trải lụa đẩy sương tan
Núi phủ mây xanh tiếng suối ngàn
Chốn ấy hang tiên lời thạch vọng
Phương này động nhũ dáng thiên ban
Cho ta hưởng trọn tình lưu luyến
Với gió tràn đầy cảnh chứa chan
Bóng nhện giăng tơ duyên trắc bá
Bồng lai trả lại chút an nhàn.
DUYÊN MƠ
Kỷ niệm duyên mơ tự thuở nào
Quay về chốn ấy một trời sao
Mong hoài mộng đẹp điều chan chứa
Ước mãi tình xuân cứ dạt dào
Cháy bỏng trong lòng khi thức dậy
Đơm mầm tấc dạ lúc chiêm bao
Cho đời hưởng trọn niềm thanh thản
Tựa đóa sen thơm tỏa ngạt ngào.
DÒNG ĐỜI
Duyên tơ khắc đậm bóng nhau rồi
Kỷ niệm in hằn đỏ thắm môi
Khát vọng đôi bờ còn đọng mãi
Hoài trông một bến cứ dần trôi
Thời gian cạn kiệt mà mong nữa
Dấu ấn đong đầy sẽ được thôi
Óng mượt dòng đời tâm khởi sắc
Vườn cây ẩn trái mãi xanh chồi.
KỶ NIỆM GỢI HOÀI MONG
Nhìn trăng bỗng thấy cứ nao lòng
Nỗi nhớ tâm tình khó đếm đong
Chớ để suy tư hoa nhạt sắc
Xin đừng ngẫm ngợi lệ lưng tròng
Duyên xưa trở lại tìm cầu mới*
Nghĩa cũ quay về tắm giếng trong
Kỷ niệm hồng lên xua lặng lẽ
Lung linh bóng nguyệt gợi hoài mong?
LỜI RU TÂM TÌNH
Thiên thần hóa giải chốn nơi đâu?
Khiến để em tôi dạ héo sầu
Cách trở đêm về làm rơi lệ
Chia tay sớm gặp để sa châu
Cầu mong đắp đổi niềm thương nhớ
Ước nguyện san bằng cảnh bể dâu
Một khúc tâm tình luôn cởi mở
Lời ru dịu ngọt suốt canh thâu.
BBT