PHIÊN CHỢ TÌNH KHAU VAI của Lê sĩ Văn Hùng
PHIÊN CHỢ TÌNH KHAU VAI
Người Mông mở chợ ở Khau Vai,
Trắc trở ngàn xưa mãi kéo dài;
Vượt núi bên chồng, từ sáng sớm
Qua sông với bạn, lúc ban mai.
Duyên trao thắm thiết, tình còn đậm,
Phận gửi ba sinh, nghĩa chẳng phai;
Ước chợ Khau Vai quê cũng có…?
Tình đầu ái luyến bóng hình ai!
Lê Hùng
Bình thơ: PHIÊN CHỢ TÌNH KHAU VAI – Lê Văn Sỹ Hùng
Khau Vai – một phiên chợ tình nổi tiếng ở Hà Giang – từ lâu đã trở thành biểu tượng cho những mối duyên dang dở, những khắc khoải không trọn vẹn nhưng đầy tha thiết. Trong bài thơ “Phiên chợ tình Khau Vai”, nhà thơ Lê Văn Sỹ Hùng đã tái hiện một cách tinh tế vẻ đẹp của nét văn hóa độc đáo ấy, đồng thời gửi gắm những suy tư thấm đượm tình người, tình quê và tình yêu.
Hai câu đầu gợi lên không gian và chiều sâu lịch sử của chợ tình:
“Người Mông mở chợ ở Khau Vai,
Trắc trở ngàn xưa mãi kéo dài;”
Từ hình ảnh người Mông, tác giả đã mở ra một khung cảnh vùng cao đầy bản sắc. Phiên chợ không đơn thuần là nơi buôn bán, mà là nơi hội tụ những câu chuyện tình yêu trắc trở, kéo dài qua năm tháng. “Ngàn xưa mãi kéo dài” gợi cảm giác về một truyền thống lâu đời, đậm nét huyền thoại.
Hai câu tiếp theo mang theo chất thơ của hành trình:
“Vượt núi bên chồng, từ sáng sớm
Qua sông với bạn, lúc ban mai.”
Ở đây, người phụ nữ đi chợ tình không chỉ đơn thuần là một khách vãng lai – mà là một người vượt núi cùng chồng, rồi lại vượt sông để gặp “bạn” – người xưa, mối tình đầu chưa trọn. Cách sắp xếp hình ảnh khéo léo: “bên chồng” – “với bạn”, “sáng sớm” – “ban mai” gợi nên sự song hành, đối lập mà chan chứa nhân văn. Tình yêu cũ không đối nghịch với tình hiện tại, mà như một phần của đời sống tình cảm phong phú, sâu sắc.
Hai câu luận:
“Duyên trao thắm thiết, tình còn đậm,
Phận gửi ba sinh, nghĩa chẳng phai;”
Ở đây là sự tiếp nối của mạch cảm xúc – duyên xưa dù không thành, nhưng tình nghĩa vẫn vẹn nguyên. “Phận gửi ba sinh” là một cách nói rất phương Đông, gợi đến thuyết luân hồi, mối tình không trọn kiếp này có thể còn hẹn ở kiếp khác. Tác giả đã nâng tầm mối duyên dang dở thành biểu tượng của “nghĩa chẳng phai”.
Hai câu kết đầy khát vọng, pha chút ngậm ngùi:
“Ước chợ Khau Vai quê cũng có…?
Tình đầu ái luyến bóng hình ai!”
Từ hiện thực Khau Vai, nhà thơ mơ ước có một nơi như thế ở quê mình – nơi con người được sống thật với cảm xúc, nơi tình đầu không bị lãng quên. Câu hỏi tu từ ở cuối là một tiếng vọng lòng – nỗi nhớ bóng hình xưa trong thẳm sâu mỗi người.
Kết luận ;Bài thơ ngắn gọn, sử dụng thể thất ngôn bát cú Đường luật truyền thống, nhưng mang nội dung hiện đại, giàu cảm xúc. Giọng thơ nhẹ nhàng mà day dứt, hình ảnh giàu tính biểu tượng. Tác giả không chỉ tái hiện một phiên chợ vùng cao, mà còn dựng lên cả một không gian cảm xúc – nơi tình yêu dang dở vẫn đẹp, vẫn được tôn trọng và trân quý.
4.0