Chùm thơ của Văn Bằng Thanh Hóa
CẢNH QUÊ
Về quê bắt gặp cảnh giao tình
Nắn bưởi em này rõ thật tinh
Chạm đỡ cành vàng thân thả bóng
Sờ nâng lá ngọc quả buông hình
Nhìn sâu nghĩa đất ươm mầm đẹp
Thấy cả ân trời dưỡng lộc xinh
Đứng giữa thiên đường tranh thủy mặc
Hồn mơ bến đậu mãi thanh bình.
NGÀY XƯA MẸ CƯỚI CHỒNG
Chuyện kể ngày xưa mẹ lấy chồng
Quê nghèo đám cưới cảnh nhà nông
Họ hàng gạo gửi mong con bế
Nội ngoại tiền trao ước cháu bồng
Đãi bạn trầu cau tình kết trái
Khao làng trà thuốc nghĩa đơm bông
Đôi bên hồ hởi vui cùng khách
Chỉ thế mà sao vẫn thắm nồng.
ƯỚC GÌ TUỔI CÒN THƠ
Nghĩ rằng trở lại tuổi còn thơ
Để được nâng niu tuổi dại khờ
Đang lúc tuổi chơi ham lắm mộng
Đương khi tuổi nghịch thích nhiều mơ
Tuổi ăn đâu biết nhìn vào bến
Tuổi học nào hay ngóng đến bờ
Qua tuổi thôi đừng ao ước lại
Chắc gì trùng bước tuổi còn thơ.
LỜI RU BUỒN
Âu sầu của mẹ ngắt lời ru
Dẫu ngọt ầu ơi chẳng oán thù
Bởi lẽ duyên xòe chưa đến hạ
Nhưng mà phận nở đã vào thu
Nhầm trao kiếp dại nơi mờ ảo
Lỡ gửi hồn hoang chốn nhạt mù
Chạm nỗi u buồn con phải nhớ
Sau này hãy tránh cảnh phù du.
CẢNH XƯA
Ngẫm đời nghĩ lại cảnh ngày xưa
Khoai sắn thay cơm thấy cũng vừa
Vách đất gió lùa manh liếp mỏng
Tranh tre nắng chiếu mái hiên thưa
Chăn màn lắm cái nhiều khi thiếu
Giường phản đông con mấy lúc thừa
Tần tảo quanh năm đâu thoát đói
Thế mà rường cột chẳng đung đưa
CHIM LỒNG
Đôi lời cá chậu hỏi vàng anh
Bị nhốt lồng son đất có lành
Ước được trao tình nơi biển biếc
Mong cùng gửi phận chốn trời xanh
Song thưa lối cũ xa không nỡ
Cửa rộng đường quen bỏ chẳng đành
Liễu rủ đêm buồn khi vắng bạn
Chi bằng mở dạ đón trăng thanh.
ĐÁNH CỜ
Cờ hay vận đổi thế suy tàn
Chỉ thoáng lơ là mạnh vẫn tan
Đấu thủ kiên trì chơi mãn trận
Người sao nóng vội bỏ qua bàn
So tài vạch nước dùng xe cản
Nghĩ rộng thông đường nổ pháo san
Cũng để làm vui cùng với bạn
Hòa thua giữ trí được an nhàn.
VƯỚNG NỢ VĂN CHƯƠNG
Vương vào nghiệp chướng phải đa mang
Giấy mực thời gian ngã ố vàng
Nắng xé chân trời soi rộng mở
Sương là mặt đất tỏa mênh mang
Nàng hoa bướm ghẹo trông huyền ảo
Thi sĩ vờn thơ thấy ngỡ ngàng
Vướng nợ văn chương nào trả hết
Thôi đành giữ lại đón xuân sang.
HOA MỘC MIÊN
Giữa chốn thôn quê rực đỏ trời
Mộc miên nở rộ trải hoa tươi
Cành vươn trổ lộc xuân chèo níu
Lá rụng đơm bông hạ gọi mời
Ngày ấp duyên nồng trào nắng rọi
Đêm ôm tình thắm ngậm sương rơi
Mây vờn cánh én chao nghiêng vợi
Ngõ xóm tô son đẹp với đời.
TUỔI NĂM MƯƠI
Tuổi hạc mười mươi vẫn hóng chiều
Nên đời nửa độ hãy còn phiêu
Mây trời coi bộ thong dong lắm
Sương gió xem ra chậm chải nhiều
Dạ tỏa soi đường nhiều kẻ nhớ
Tâm ngời dẫn lối lắm người yêu
Văn nhân mài dũa thêm bừng sáng
Đón nhận tròn trăm chẳng phải liều.
Văn Bằng, Nông Cống, Thanh Hóa