CHÙM THƠ CỦA THẠCH CHÂU – HỘI VIÊN ĐÀ NẴNG
TRI ÂN ĐỘI CHỐNG DỊCH
Thời gian chống dịch cứ tăng dần
Ước được sum vầy dẫu cách phân
Áo trắng, ngành y không ngại khó
Công an, bộ đội rất chuyên cần
Trái tim dũng cảm tôi rèn chí
Khí phách kiên cường quyết xả thân
Nắm vững tay nhau vùi kiếp nạn
Cộng đồng chia sẽ ấm toàn dân !
DIỆT GIẶC COVID
Dịch bệnh triền miên quấy nhiễu ta
Gây nhiều thảm họa cả nông gia
Cách ly xã hội trai canh chốt
Đóng cửa làng thôn lão giữ nhà
Quậy phá năm châu loài quỷ lộng
Hoành tung vạn nẻo dịch ôn tà
Diệt trừ giặc Vid tiêu tan hết
Thế giới vui mừng trỗi khúc ca !
VÌ ĐẤT NƯỚC
Quân thù xâm lược phải ra đi
Lý tưởng người trai chẳng quản gì
Chí lớn mang theo ngày thắng trận
Vui nhiều đem lại buổi vinh quy
Dâng dòng máu nóng lòng mong toại
Gởi tấm lòng son dạ muốn vì…!
Cháu Lạc, con Hồng canh hải đảo
Mai nầy lịch sử tạc dòng thi….
TRI HỘI TƯƠNG GIAO
Bạn lòng hàn mặc giữa phù sinh
Kỳ ngộ tương giao chuyện chúng mình
Bóng lẻ nôn nao viền khóe mắt
Canh tàn thổn thức đợi môi xinh
Hồn mơ chẳng lụy vò nhân ảnh
Dạ tỏ hằng mong rõ dáng hình
Dù đã chiều nghiêng tâm muốn chuyển
Thuyền về bến nguyệt đất thần kinh!
BẾN CŨ CÒN VƯƠNG
Trông chờ mòn mỏi ngả hoàng hôn
Giọt vắn hồn đau ngấm dạ cồn
Mến cảm còn vương đầy nỗi nhớ
Duyên tình chưa cạn trĩu sầu tuôn
Giờ đây lối cũ người thưa thớt
Còn đó đường xưa cảnh dập dồn
Bóng xế dần buông trùm lối ngõ
Đêm về lặng lẽ bóng trăng thôn
ĐƯỜNG ĐỜI TÂM SỰ
Hương chiều gởi lại bóng hoàng hôn
Nửa mảnh lòng riêng gợi thấu hồn
Nghĩa bạn đầy vơi chiều cuối phố
Tình người trăn trở tối đầu thôn
Âm thầm cảm mến làm sao tỏ
Lặng lẽ trầm tư cảm thấy buồn
Tóc bạc phong trần tròn nguyện ước
Đường về trống điểm bước chân bôn.
VƯỜN XƯA GỢI NHỚ
Xa cách mùa duyên luống cảm hoài
Nay lòng hụt hẫng chạnh phôi phai
Đường xưa lẻ bóng, mềm dư ảnh
Cảnh cũ chân chùn, nhủn dáng mai
Bao thuở giao tình đường luyến ái
Và khi đối dạ vẻ trang đài
Thiều quang vừa điểm người quay gót
Thiên lý canh trường nỗi nhớ ai.
MỘNG TƯƠNG PHÙNG
Mấy dặm tri âm đượm bội phần
Duyên nồng giữ lại bóng giai nhân
Trăng thề tựa cửa sâu tình bạn
Gió hát bên rèm thấu nghĩa thân
Thuở ấy hòa thơ vầy lối xóm
Ngày nay trải ngữ kết xa gần
Chiều nghiêng nón vẫy lòng xao xuyến
Bến thả dòng trôi dạ rối bần.
Thạch Châu
Đà Nẵng