Chùm thơ của Nữ sĩ Ngân Giang – Sưu tầm
XUÂN CHIẾN ĐỊA
Gió dịu, mây hiền, ánh nắng tơi,
Núi sông bừng nở vạn hoa cười.
Bãi sa trường ngát men tranh đấu,
Có kẻ say nhìn chốn viễn khơi.
Người đẹp chân trời xiết đợi trông,
Một chiều nhạc ngựa rộn bên sông.
Chàng đi lo rửa hờn dân tộc,
Và trở về cùng những chiến công.
Lời thư và áo người thương ấy,
Gửi độ thu sang lá nhuộm vàng.
Đây cả tấm lòng dâng chiến sĩ,
Quên tình riêng nhé, nhớ giang san!
Công chúa Ngọc Hân mơ Nguyễn Huệ,
Bởi say sự nghiệp khách anh hùng.
Em cũng mơ người trai đất Việt,
Sẽ là một bậc Nguyễn Quang Trung.
Đẹp gì chăn gối trong khi cả,
Dân tộc sôi lên chí quật cường.
Hãy gác tình riêng mưu nghiệp lớn,
Để đong máu giặc dội biên cương.
Ngày mai trọn phận người dân nước,
Vó ngựa xin dừng dưới mái tranh.
Để ngắm ai xa ngồi dệt lụa,
Má đào vẫn thắm tóc đang xanh.
Nếu sớm hy sinh nơi chiến địa,
Chữ vàng chói lọi ánh vinh quang.
Em kiêu hãnh như chồng em đã,
Sống với thời gian vượt thế gian.
…
Lời sao xúc động lòng anh dũng,
Chiến sĩ cao nhìn thẳng núi sông.
Ta quyết hứa: – Ngời trai nước Việt
Sẽ là những bậc Nguyễn Quang Trung.
Phấp phới ngọn cờ bay trước gió,
Chiêng rung gươm tuốt ánh hào quang.
Các anh còn mối hờn dân tộc,
Cả một mùa xuân giữa chiến tràng.
AN PHẬN
Đường cùng, bước tận phải khoanh tay,
Qua mấy năm rồi mới đến nay.
Cá sám thu vây chờ vượt sóng,
Rồng vàng uốn khúc đợi tung mây.
Một vùng đất cũ say mà tỉnh,
Năm ngả thành xa tỉnh hoá say.
Sống giữa lòng đêm tìm khối sáng,
Tim sầu nào biết gửi ai đây?
SỐNG HẬN
Máu đẫm tâm tình, máu đẫm thơ,
Tấm thân gian khổ đến bao giờ.
Mẹ theo chồng mới, cười như mếu,
Con nhớ cha xa, khóc ngỡ đùa.
Sánh với Vương Tường khi lận đận,
So cùng Trác Thị lúc bơ vơ.
Chao ôi thân thế chiều hoang lạnh,
Lỡ bến là thôi lỡ đợi chờ!
TRƯNG NỮ VƯƠNG
“Thù hận đôi lần chau khóe hạnh
Một trời loáng thoáng bóng sao rơi
Dồn sương vó ngựa xa non thẳm
Gạt gió chim bằng vượt dặm khơi
Ngang dọc non sông đường kiếm mã
Huy hoàng cung điện nếp cân đai
Bốn phương gió bão dồn chân ngựa
Tám nẻo mưa ngàn táp đóa mai
Máu đỏ cốt xong thù vạn cổ
Ngai vàng đâu tính chuyện tương lai
Hồn người chín suối cười an ủi
Lệ nến năm canh rỏ ngậm ngùi
Lạc tướng quên đâu lời tuyết hận
Non hồng quét sạch bụi trần ai
Cờ tang điểm tướng nghiêm hàng trận
Gót ngọc gieo hoa ngát mấy trời…
Ải bắc quân thù kinh vó ngựa
Giáp vàng khăn trở lạnh đầu voi
Chàng ơi, điện ngọc bơ vơ quá,
Trăng chếch ngôi trời bóng lẻ soi”.
Sưu tầm