Chùm thơ của Bùi Đức Thịnh Đắc Lắc

 

 XUÂN LA ĐÀ

Bóng hồng thấp thoáng dáng kiêu xa

Làn gió đưa hương liễu thướt tha

Thục nữ mộng mơ, say bóng nguyệt

Nàng thơ yểu điệu, đắm hồn hoa

Đài trang gác tía, tình tha thiết

Cung Quảng lầu son, duyên mặn mà

Lả lướt trăng ngàn cùng gió núi

Mặn nồng tình ái xuân la đà.

                                     

CUỘC BỂ DÂU

Ngày dài dằng dặc lại đêm thâu

Sóng nước nghìn trùng cuộc bể dâu

Gió cuốn mây trôi, tình chạy trốn

Tuyết tan bèo giạt, duyên đi đâu

Ngậm ngùi ly biệt, đời đau đớn

Ngán ngẩm chia lìa, kiếp tủi sầu

Mòn mỏi đợi chờ bao tiếc nhớ

Sầu tuôn lai láng cạn dòng châu.

 

 DANG DỞ

Thu tàn lá rụng sầu chia phôi

Dang dở nhân duyên hận kiếp người

Tình ái chia lìa, đời lận đận

Yêu thương ly biệt, kiếp chơi vơi

Sầu tuôn lai láng, hồn phiêu giạt

Buồn nhớ não nề, mộng nổi trôi

Xa cách nghìn trùng duyên trắc trở

Thuyền tình trôi giạt chốn xa khơi.

                                               

TÌNH DÀO DẠT

Ái  tình dào dạt bao mùa qua

Xuân đến nồng nàn chốn thái hòa

Gác tía mơ màng, duyên thắm thiết

Lầu son khát vọng, tình bao la

Thề non oanh yến, xây lầu thúy

Hẹn biển uyên ương, dựng gác hoa

Làn gió đưa hương say giấc điệp

Ru hồn đôi lứa bóng chiều tà.

                                     

CHÌM NỔI BA ĐÀO

Dặm trường thân gái biết về đâu

Chìm nổi ba đào vỡ mộng sầu

Hiu hắt châu tuôn, bao tủi hận

Lạnh lùng lệ chảy, những thương đau

Năm canh lạnh lẽo, phai màu tóc

Bốn khắc mơ màng, bạc mái đầu

Tình ái nổi chìm theo sóng nước

Ngàn năm cô quạnh cạn dòng châu.

                                     

 BIỆT LY

Dẫu biết tình đời bao nổi trôi

Ngàn năm thương nhớ mộng xa khơi

Thu tàn hiu hắt, sầu đời hẩm

Đông héo cô đơn, hận kiếp ôi

Dang dở uyên ương, duyên lạnh lẽo

Lỡ làng loan phượng, phận chơi vơi

Thôi đành giã biệt chia đôi ngả

Vĩnh biệt người xưa luống ngậm ngùi.

                                     

QUÊN…

Quên tình đau đớn trái tim ta

Quên nghĩa khổ sầu lệ nhạt nhòa

Quên vợ mây mưa nơi gác tía

Quên chồng nem chả chốn lầu hoa

Quên chàng kè cặp phi công trẻ

Quên thiếp cặp bồ gái quán ba

Quên mẹ dãi dầu bao vất vả

Quên công dưỡng dục của ông cha.

                            

 TÌNH ĐI

Ngán nỗi chia lìa tình bỏ đi

Dặm trường cát bụi lúc phân kỳ

Người đi viễn xứ, buồn xa cách

Kẻ ở cô thôn, thương biệt ly

Chiếc bóng mỏi mòn, đời thổn thức

Năm canh trằn trọc, kiếp sầu bi

Thôi đành dứt áo tình dang dở

Mộng ước duyên nồng được mấy khi.

                                     

 THĂM CHỐN XƯA

Phượng hồng tàn tạ chốn ta về

Vắng vẻ sân trường ran tiếng ve

Lá úa bạc màu, rơi ngập đất

Hoa tàn phai sắc, vương đầy hè

Đi xa biền biệt, thương cây phượng

Về lại thẫn thờ, nhớ gốc me

Người ấy giờ đâu miền lữ thứ

Ngậm ngùi rơi lệ sầu lê thê.

                                     

THỦY CHUNG

Cô gái si tình hay thẫn thờ

Môi hồng, mắt biếc đẹp nên thơ

Yêu kiều tha thướt, duyên nồng thắm

Yểu điệu dịu dàng, tình mộng mơ

Khát vọng yêu đương, mơ tới bến

Ước mong ân ái, mộng vô bờ

Trăng trong gió mát hồn phơi phới

Son sắt thủy chung vẫn đợi chờ.

                                     

 VỠ MỘNG

Dặm thẳm đường xa bóng xế tà

Tình mình dang dở bao ngày qua

Anh đi đất khách, lòng đau đớn

Em ở quê nhà, dạ xót xa

Giã biệt đơn côi, sầu lệ chảy

Chia lìa cô quạnh, hận châu sa

Ngàn trùng mờ mịt đời chìm nổi

Trắc trở lương duyên mộng vỡ òa.

 

BẾN TIÊU DƯƠNG

Ai về bến nước sông Tiêu Dương

Lòng những bồi hồi tình vấn vương

Bến đợi người qua, mưa lất phất

Thuyền chờ khách đến, gió vô thường

Thi nhân trầm mặc, đời mây nước

Thục nữ mơ màng, kiếp gió sương

Nắng nhạt chiều thu hồn vất vưởng

Tình tàn hiu hắt hận thê lương.

B.Đ.T